Cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX, đất nước ta chìm đắm trong đêm dài nô lệ, Nhân dân sống trong cảnh cơ cực lầm than. Nhiều phong trào yêu nước diễn ra mạnh mẽ, tuy nhiên đều lần lượt thất bại, cách mạng Việt Nam lâm vào khủng hoảng về đường lối cứu nước, giải phóng dân tộc. Nguyễn Tất Thành đã chứng kiến nổi đau tột cùng của đất nước, chứng kiến sự bế tắc của các bậc tiền bối trong việc tìm con đường cứu nước, giải phóng dân tộc: “Nhân dân Việt Nam trong đó có ông cụ thân sinh ra tôi, lúc này thường tự hỏi nhau ai là người giúp mình thoát khỏi ách thống trị của Pháp. Người này nghĩ là Anh, có người lại cho là Mỹ”[1].